Anh là chồng nhưng chưa hề san sẻ cùng tôi về tài chính. Để thấy được người vợ khổ như tôi thật đáng thương. Nhiều lần tôi tự nhủ. Chịu đựng và mong muốn tình cảm sẽ tốt để con có thể sống hạnh phúc. Tôi phải toan lo tất tật. Vậy sẽ dựa vào cơ sở nào? Khanh. Anh bảo tôi phải có niềm tin với anh. Anh chưa làm được. Có nhẽ điều đó chỉ còn trong dĩ vãng và là kỷ niệm đẹp.
Tôi chỉ đề nghị về trước 23h30. Ngày mai của con. Hàng ngày hàng đêm tôi vẫn khát khao. Anh chỉ giỏi đối phó với câu nói thương yêu. Nhưng hình như vô tâm hay cố ý anh đều không nhận ra. Tôi lặng người để bảo mình phải quên đi tất thảy.
Tạo một không gian hạnh phúc cho con vui sống và trưởng thành.
Vì lẽ đó bản thân luôn nhẫn nhục. Tôi đợi để anh diễn đạt những gì đã hứa nhưng chưa nhận được điều gì cả. Từ lúc chưa sinh con đến nay con 15 tháng tuổi. Chi phí lo cho con. Tôi chưa nhận được sự quan tâm hay xót thương anh đã cho tôi khi trước.
Tôi hoàn toàn không đọc được nghĩ suy của anh. Tôi chỉ tìm được dư âm xót thương của ý trung nhân cũ hiện về trong mỗi đêm. Những dòng tin nhắn đầy trĩu hận thù mà anh đã viết gửi tôi. Lấy lại sự vui vẻ với anh. Người vợ gánh vác vai trò quan yếu trong việc gìn giữ và bảo vệ hạnh phúc nên ráng khiên chế những cơn giận giữ.
Nhưng chẳng thể tìm người thương xót con hơn anh. Người vợ như tôi có quá đòi hỏi với anh không? Có yêu cầu anh nhiều quá không? Có bắt anh phải vắt làm những việc ngoài khả năng không? Mỗi chuyến đi nhậu của anh. Ước ao một lần nữa được nhận những yêu thương từ anh. Luôn thèm khát tình ái. Vui đùa bên cha mẹ. Nhiều lần bất lực khi nghĩ về anh. Chưa hề đợi mong anh sẽ đảm đang gia đình này. Tôi thường nói có thể sẽ tìm được người thương xót mình hơn anh.
Bởi sâu thẳm con người anh vẫn còn những điều người khác có thể không có. Cảm giác đó trong tôi vẫn còn luyến tiếc. Có lúc còn về 5h sáng? Dù anh là người như thế nào đi nữa trong tôi chưa từng có nghĩ suy hối tiếc khi đã lấy anh và có con với anh. Những bực tức trong lòng về việc anh đã làm và những lời nói đắng cay buông ra từ miệng anh.