Thứ Sáu, 11 tháng 10, 2013

Cô đặc biệt ơi!.

Ảnh minh họa/internet Truyền thông đưa tin nhiều về anh – một lãnh đạo quên mình khi đi cứu trợ, em xin viết bài này như tâm sự của người con gái không về bên cô trong những ngày buồn đau như vậy

Cô ơi!

Em một đứa trẻ lên 10 vẫn láu táu trả lời không. Nét chữ chưa đẹp ngay nhưng vở dần sạch sẽ, kết thúc tiểu học em được tham gia phong trào giữ vở sạch chữ đẹp.

Nếu không có sự nghiêm khắc từ cô thì em và các bạn không có tính cẩn thận giúp ích nhiều trong cuộc sống. Đứa trẻ lên 10 như em chưa thấm lời cô nói, nhưng về sau em được cô chỉ bảo kỹ hơn. Quả cảm bảo rất muốn đón cô xuống Vinh để thờ cúng vậy mà… Anh đi đột ngột nhưng không quá bất thần trong suy nghĩ của em.

Ánh mắt nghiêm nghị, cô bảo em về chỗ hết giờ ở lại. Bởi cô, người mẹ giàu đức hi sinh luôn dạy con, học trò phải hết mình trong công việc đã tần tảo nuôi dạy con trưởng thành. Chiếc áo mặc có đẹp không khi dính vết lấm lem? Bài soát cô xem xét quá trình làm bài bởi kiến thức cô đưa tới các em không chỉ 2 cộng 2 bằng 4 mà là bài học làm người, đức tính cẩn thận hết mình trong công việc.

Tấm gương của cô được nhiều gia đình nơi làng quê dạy con cái. Sáng hôm sau tôi lân la hỏi T, cô Tám mua áo tặng bạn hả? Bạn tròn mắt hỏi: “Sao Huyền biết? ”. Giờ tiếp bước sự nghiệp trồng người, càng nhận thấy lời cô là hành trang quí trong công việc.

Sống làm việc hết mình như lời cô dạy, hết mình cho Đảng, cho dân có mấy ai làm được trong buổi này phải không cô ơi! Căn nhà nhỏ từ nay vắng bước chân anh, nhưng cô hãy tin rằng sẽ có các học sinh cô từng dạy luôn nhớ về cô, về người mẹ giàu đức hi sinh. Kính xin cô hãy nhìn vào bao lớp học sinh đã trưởng thành để vui sống khỏe mạnh!  Mã số: 2104.

Anh quên mình trong lúc làm nhiệm vụ quả không hổ danh “Hổ phụ sinh hổ tử”. Cuối buổi cô ở lại với những bài điểm 9, 10 đưa em xem và hỏi.

Sự hy sinh của anh tô thêm nét đẹp truyền thống của gia đình, dòng tộc, về người cô giáo luôn nhắc học sinh bài học làm người trong đó có lời dạy: Đức tính cẩn thận, hết mình trong công việc! Em được học cô ở trường cấp 1. Trong lớp mùa đông hay mùa hè, T chỉ một manh áo vá đến trường, chúng em đặt tên áo bạn là chiếc áo trăm mảnh, có lúc ngồi sau lấy bút chọc lỗ thủng áo bạn… trêu mãi bạn rấm rứt khóc.

Em và T ngồi thẫn thờ… hai đứa trẻ lên 10 từ đó biết nghĩ, thương cô hơn. Chiếc áo rách của bạn Thời kỳ 81 – 82, học trò thường đến trường với áo vá chằng vá đụp. Vào lớp 4, bài thẩm tra trước tiên, em và vài bạn nữa nhận điểm 4.

Ngẫu nhiên nghe mẹ kể: “Mẹ qua nhà cô chơi đúng bữa tối, bà nội (mẹ chồng) được bát cơm be bé còn hai mẹ con chẳng có gì ngoài nồi cháo lõng bõng rau… Nói rồi mẹ bảo tiếp, thế mà hôm nọ gặp ngoài chợ thấy cô mua một lúc mấy chiếc áo xống, tưởng mẹ con cô ấy cũng hà tằn hà tiện đắp đổi qua ngày được.

Trò chơi vẫn tiếp chuyện. Mừng thọ cô 80 tuổi, cả lớp mừng khi cô thư nhàn bên con cháu. Cô hỏi tiếp: Bài bạn có gạch xóa, có sai chính tả như bài em không ? Em ngắc ngứ nhìn lại : Bài giải đúng nhưng gạch xóa lộn xộn, chữ xiêu vẹo, mực dây đầy trang, đặt cạnh bài điểm 9, 10 trông như quạ cạnh công … Cô tiếp: Cô quí em và thấy tư chất của một học trò ngoan sáng ý nơi em.

Tuy nhiên, lực học của em khá tốt bởi thế lớp 1, 2… chỉ bị thầy cô phê bình cẩu thả. Ban sơ, cô chưa biết nên lớp có thêm trò đùa “trẻ con”, sau phát hiện ra, cô dặn cả lớp không được chọc bạn nữa.

Cô bảo em xem lại lần nữa, ánh mắt khuyến khích và đợi. ”. Ít hôm sau thấy bạn mặc áo mới, chúng em hết trò chơi nhưng không khỏi tò mò về áo của bạn. Tuy nhiên, với trẻ mỏ chuyện mặc áo xấu, đẹp là trò để chòng ghẹo bạn. Nhiều năm qua, em muốn nói lời cảm ơn cô, bởi kỹ năng sống em có được là công lao của cô, vậy mà… Chồng hi sinh khi con trai chưa chào đời (Anh Nguyễn Tài Dũng), cô ở vậy thờ chồng nuôi con, thờ phụng mẹ chồng qua tuổi 90.

Là con út, vốn được cưng chiều nên em khá ương bướng chủ quan. Bài của bạn và của em có khác nhau không? Em đáp: Thưa cô không, bài bạn và bài em như nhau ạ. Bản thân em có được như hiện tại cũng là nhờ vào sự nghiêm khắc của cô trong những ngày đầu đi học. Ký ức về cô đọng lại trong em nhiều, phần do sự ân cần của cô, phần về quê mẹ hay kể sự hiếu hạnh với mẹ chồng, kể về người con trai thành đạt của cô, mẹ còn nhắc chuyện em nghịch như con trai thường bị cô nhắc nhở.

Nhưng chưa đủ nếu không uốn nắn em từ giờ. Em khóc lóc chạy lên cô. Nhưng với con trẻ, lời cô bên này sẽ chui sang tai kia thôi. Em kể chuyện mẹ đến nhà cô… chuyện mẹ thấy cô mua áo xống.